Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

Dạy con như 'cha đẻ' tập đoàn Sony


Masaru Ibuka, doanh nhân nổi tiếng người Nhật, cha đẻ tập đoàn Sony là người rất tâm huyết với sự nghiệp giáo dục con trẻ, đặc biệt là giáo dục tài năng sớm.

Từ những điều mà ông chia sẻ trong cuốn “Sau ba tuổi thì đã muộn”, ta có thể rút ra nhiều bài học bổ ích.
5 bước thực hành yêu thương
Theo Masaru Ibuka, để con trẻ có thể phát triển tốt, cha mẹ không nhất thiết phải sắm cho chúng các loại đồ chơi hiện đại đắt tiền, cũng chẳng cần nghiền ngẫm các phương pháp giáo dục cao siêu hay tham gia một khóa học đặc biệt nào cả. Thứ duy nhất mà cha mẹ cần làm đó là hãy dành nhiều thời gian hơn để yêu thương con. Và tình yêu thương đó có thể “diễn giải” thành 5 bước cơ bản dưới đây:  
1. Siêng năng bế ẵm, âu yếm con. Việc tiếp xúc, gần gụi với thân thể cha mẹ không chỉ giúp ươm “mầm lương tri”, lòng trắc ẩn, sự nhạy cảm trong bé mà còn tác động rất tích cực lên trí thông minh của “thiên thần nhỏ”. Cho bé ngủ chung giường và thường xuyên ôm ấp bé thực ra không hề làm hư bé như nhiều người vẫn nghĩ. Sự trìu mến dành cho trẻ nhỏ chính là nền tảng tốt nhất để các bé phát triển lành mạnh. 
Dạy con như 'cha đẻ' tập đoàn Sony
Masaru Ibuka, cha đẻ tập đoàn Sony
2. Tạo môi trường thuận lợi cho sự phát triển của con. Điều đó không có nghĩa là phải trang bị cho ngôi nhà của bé thật tiện nghi và đầy ắp đồ chơi xịn. Khi quá tiện nghi, bé sẽ ít động não hơn, và khi có quá nhiều đồ chơi bé sẽ bị phân tâm, khó tập trung. Ví như chỉ có một chú gấu bông thì bé sẽ “nghiên cứu” nó thật kỹ và cố nghĩ ra thật nhiều trò để chơi cùng nó. Nhưng nếu có cả một bầy thú nhồi bông, búp bê, siêu nhân… vây quanh thì bé sẽ không dừng lại lâu với món nào để “tư duy” kỹ lưỡng cả. Ngoài ra, để trẻ có thể phát triển lối tư duy khác biệt, tích cực, bạn chớ vội mua ngaycho con những thứ mà con thích. Cứ để con thiếu thốn một chút thì trí tưởng tượng của con càng có cơ hội bay bổng. Đôi giày sành điệu của mẹ có thể biến thành một cặp… chiến xa. Còn thùng đồ sửa xe của bố ư? Có thể được bé hình dung như một tòa lâu đài đầy bí hiểm. 
3. Trao cho con chì màu, đất nặn càng sớm càng tốt! Tất cả những gì mà trẻ tự tạo ra bằng đôi tay của chính mình – vẽ, nặn, tô, hay thậm chí là xé tan, đập nát thứ gì đấy… thì cũng giúp trí thông minh và bản năng sáng tạo của trẻ phát triển. Và phụ huynh đừng nên liên tục phê bình, chỉnh đốn con kiểu như: “Cầm bút cao cao lên nào!”, “Không được dùng tay trái”, “Sao mặt trời lại màu tím, màu đỏ chứ”…. Vì như vậy ta chỉ cản trở sự sáng tạo của trẻ mà thôi. Nhân tiện xin nói thêm là việc sử dụng tay trái hay tay phải đều có tác dụng như nhau trong việc tăng cường khả năng của bộ não ở trẻ nhỏ.
4. Thường xuyên đọc sách cho con nghe và dạy con học thuộc thơ. Bộ nhớ của các bé lên ba có thể lưu giữ cả trăm bài thơ ngăn ngắn và càng được rèn luyện nhiều thì bộ nhớ ấy càng… mênh mông hơn. Ban đầu bé có thể ngắc ngứ mãi không đọc trôi một câu thơ, nhưng dần dần bé có thể làu làu cả một tập thơ vài chục rồi vài trăm bài. Ngoài tác dụng luyện trí nhớ, việc đọc thơ còn đem cho bé niềm hứng khởi đối với thơ ca, bồi dưỡng cho tâm hồn bé thêm phong phú.
Dạy con như 'cha đẻ' tập đoàn Sony
Tất cả những gì  mà trẻ tự tạo ra bằng đôi tay của chính mình – vẽ, nặn, tô, hay thậm chí là xé tan, đập nát… thì cũng giúp trí thông minh và bản năng sáng tạo của trẻ phát triển.
5. Khi bé đã biết đi, hãy dắt bé đi dạo thay vì đặt bé trong xe nôi. Lý do là đi bộ trên đôi chân của chính mình sẽ kích thích trẻ tư duy tốt hơn. Chẳng phải ngẫu nhiên mà nhiều nhà bác học, nhà văn nhiều khi bị “bí” ý tưởng hay “tụt” cảm hứng đã đứng lên đi bộ loanh quanh và ý tưởng bỗng dưng lại xuất hiện, cảm hứng đột nhiên quay về.
Lớn lên cùng đại gia đình
Theo Masaru Ibuka, lý tưởng nhất đối với trẻ con là được lớn lên trong một đại gia đình với nhiều thế hệ. Sự hiện của ông bà, cô dì, chú bác, anh chị em tạo ra một môi trường xã hội tuyệt vời cho sự phát triển của trẻ nhỏ. Bản thân Masaru đã từng dành rất nhiều thời gian, tâm sức cho đứa con trai bị bệnh bại não của mình. Ông cho rằng trong gia đình, người cha chỉ làm trụ cột kinh tế thôi chưa đủ mà còn phải là nhà giáo dục thực sự đối với các con và ông kêu gọi các ông bố hãy đi tiên phong trong sự nghiệp giáo dục con cái.
Phương pháp của “ông Sony” từng bị phản đối vì quan điểm dùng hình phạt thể chất đối với trẻ dưới ba tuổi nhưng Masaru Ibuka lý giải rằng trẻ cần được đưa vào nề nếp từ lúc chưa đầy một tuổi, vì đến ba tuổi thì ở trẻ đã hình thành lòng tự trọng và việc quở mắng hay dùng roi vọt lúc ấy sẽ rất nan giải, thậm chí là vô nghĩa.
Tuy nhiên, Masaru Ibuka cũng nhấn mạnh rằng không bao giờ nên dùng những hình phạt khiến trẻ cảm thấy bị sỉ nhục và nảy sinh lòng thù hận. Và nói chung, đối với con trẻ thì khen ngợi, khích lệ luôn cần được ưu tiên, còn trừng phạt thì hãy giảm thiểu. Đặc biệt là đừng bao giờ trách phạt, đánh mắng trẻ trước mặt người khác. Bạo hành và sỉ nhục không bao giờ có thể là bạn đồng hành với sự phát triển của trí tuệ. Chỉ có sự ham mê hiểu biết và niềm vui khám phá mới có thể giúp trẻ vươn đến những chân trời mới của tri thức.
Trong cuốn “Sau 3 tuổi thì đã muộn” (“Kindergarten is Too Late”, xuất bản năm 1971), Masaru Ibuka cho rằng thời kỳ lĩnh hội kiến thức quan trọng nhất ở con người diễn ra trong khoảng thời gian từ lúc chào đời cho đến khi 3 tuổi. Từ đó, ông đã đề xuất những phương thức để tận dụng thời kỳ này. Lời tựa của cuốn “Kindergarten is Too Late”  được viết bởi Glenn Doman, người sáng lập ra Viện nghiên cứu Tiềm năng Con người -  một tổ chức hướng dẫn các bậc phụ huynh về các phương pháp phát triển trí lực cho con em mình. Ibuka và Doman đều nhất trí rằng năm đầu tiên trong cuộc đời là thời kỳ có vai trò trọng đại đối với việc giáo dục con người.

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

wednesday - 18/1/2012 - A trip to her house

Last August, I have taken a trip to Dong Nai province - Trang Bom, near Tri An junction to her friend's house. This time, I also come back to Dong Nai but I go to Bien Hoa city - her house.  
The previous time, I went with the guy name Phuc - the guy study with me in university. This time, he doesn't. I go with Phuoc - my closest friend in high school. He is a very IT person, a man interesting in photographing and he is very shy said.

I have one thing (very excited) before I go. It was the Tuesday (17/1/2012). I did the clean of my house for all the morning. When I got free time in afternoon, I run the code. The stress made me sleep without knowing. When I got up, the headache was so terrible, the body was so tired and my throat was hurt. After finishing cleaning house, I only lied in bed. You know...It's so terrible to get illness when I have to go a trip tomorrow... and one more important thing is that my Mom won't let me go if I just like that.

Althought being tired and so worrying about the trip tomorrow, there was one thing make me interesting. I have a chance to check the so-called pulse (get the pulse of your heart at your wrist), the thing that traditional medicine doctor often do to diagnosis . I try and get my pulse about 109 pulse per minute. The normal pulse is 60 - 100 pulse per minute. If the pulse is much more about 8-10 pulse per minute than the maximum normal pulse, I get one celcius than the normal temperature. Which mean, at that time, my temperature might be 38 celcius. I use the thermometer to check it out and the result is very exact. Great! I still do the pulse while I lied and waited for my dinner.

Back to the trip. I sent the message to Phuoc about my situation but not to her beacause I still hope that I would get better after I take medicine. I lied and waited for the better situation. My friend continously ask me about the health, some thing like: how are you going on ? Feel better or not ? If dont sure just call her and cancel ... Luckily, I found myseft have a little bit better, so I decided the trip would be taken. 

Before going, Phuoc asked me if he should bring his photographer. That is a professional photographer that he got from the auction from USA with the cost is 4 million VND (he told). It is important for him because he will use it to join the Sai Gon's photographs contest after Tet Holliday. It's photo is great. (If you dont belive, just go to: http://www.facebook.com/profile.php?id=719605865). So I advice him not to bring it beacuse it is very complex when we  are on the bus.

Tomorrow, I still not very healthy, but I still decide to go beacuse long time no see her, I want to see her so much. Mom let me go but  don't allow me to use my motobike. So Dad takes me to my friend's house. There,  we take the bus to Ben Thanh market and then take a bus number 12 to go to Dong Nai. It costs us 20 VND each person. We stop and Suoi Linh petrol station. She and her friend come. There are 2 motobike, I take her and my friend takes her friend. We go to her house. Exactly to say, we go to her brother's house. It's difficult to describe. Her house is at thr front and her brother's house is at the back on one square land.

Her house is very good, quiet, cool, get a lot of trees, bananar trees, garden for planting, a grden fro growing chicken... Just like:





And this id the my friend. He is so shy saying (but he says so much with me). He spends all time for TV and watching the sight, doing with the card.

I also meet her brother and her sister in law. They are so friendly and cook so well. We have luch with chiken sallad, fried cow-meat, fried fish and mushroom hot spot. Very great! Then I help her to wash the dish and everything while everyone play card.
2 PM, we decided to go somewhere. We go to Tran Bien Temple. It's very nice with sight-seeing. My friend blame me about advicing him not to bring photographer. Haha! I told, dont worry, just use my phone. He still be bitter.
These are some sight-seeing we take by photographer:












5PM we go to bus station and say good bye with her. I and my friend sit a long time at the bus stop to wait. The final bus finally come at 6h15PM. I go to his house and wait for Dad. He told me to have dinner at his house. The dinner is very simple but very great: rice bowl with chicken stock, pork stock and the fast noodle as a soup.
The happiness in the trip help me to eliminate my illness. I feel healthier. I also miss her. Hope seeing her soon.
_______________________________________
write at 1h58 AM 22/1/2012
I must sleep now (to night I violate her ask: not to stay up late. Hope she will forgive) hehe
Sleep now or I wabt to be ill again.

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Bài giải và chia sẻ kinh nghiệm hồi thi môn vật lí thống kê

Chưa bao giờ tôi bị áp lực thời gian nó đè nặng đến mức khó thở trong phòng thi như khi thi môn Vật Lí thống kê vậy. Điều tôi cảm thấy tiếc nuối nhất là tôi đã không giành một ít thời gian ngồi phân tích thật kỹ đề bài trước khi làm mà cứ cắm đầu cắm cổ vào làm ngay câu 1. Và kết quả là tôi đã phung phí 1 tiếng rưỡi đồng hồ cho nó, và sau đó là cuộc rượt đuổi thời gian để làm câu 3 và câu 2 trong vòng nửa tiếng để cứu vớt lại 2 điểm cuối cùng nếu không có thể tôi đã trắng tay với cái đề này.
Thực ra thì trong đề này, câu dễ nhất lại chính là câu 2 (Các bạn sẽ thấy nó dễ như thế nào khi xem bài giải dưới đây). Câu 3 cũng là câu để lấy điểm. Nếu như xem kỹ đề trước khi làm, thì tôi đã làm câu 3, câu 2 trước rồi. Ngoài ra câu 1, câu 2 nhỏ của câu 1 cũng là câu để lấy điểm (nếu như không có sự tranh cãi về cái hệ số g có chứa epsilon mũ 1/2 hay ko). Nói chung, đề bài này có thể lấy được 8 điểm.
Vì vậy, tôi xin rút kinh nghiệm, bất kì lần thi nào sau này, tôi sẽ phải dành ít nhất là 5 phút ra để đọc kĩ lại cái đề bài và làm những câu dễ nhất trước (trước đây tôi vốn bảo thủ, dù câu khó câu dễ, tôi đều xơi từ đầu làm theo thứ tự cả).
Đó là những gì tôi muốn chia sẻ về kinh nghiệm thi môn này. Hy vọng tôi đủ điểm để qua được môn này.
Còn dưới đây là bài giải đề thi vừa rồi tôi giải lại và up lên luôn. Tuy nhiên, câu I vẫn chưa hoàn chỉnh, tôi đang chờ phản hồi từ anh Hưng và có gì sẽ update lại sau nhé.

Bai giai de thi Vat li thong ke