Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

Những ngày cuối hè trong bệnh viện... Thiệt là khổ wá đi đóa mà !!!

Haiz, cả tháng trời không chịu bệnh, đợi tới lúc còn một tuần nữa đi học thì lại đổ bệnh, Hay thật !

Chủ nhật tuần trước đi bơi về, tối hum đó nóng sốt, tay chân nóng ran mà người thí thấy lạnh như wuỷ, cái cổ cứng ngắc, cái đầu thì nhức còn hơn là trời sập nữa. Thế là sáng ra ko chịu nổi, wuyết định đi bệnh viện thui. 
Nhớ lại mấy bữa trước đọc ở đâu trên yahoo có cái con ký sinh trùng ăn não người Naegleria fowleri xâm nhập wa đường mũi. Theo đó người bệnh sẽ bị nhức đầu, nóng sốt, cứng cổ nôn ói trước khi chết nhanh thui.
Oh my God! Con chưa muốn chết khi còn wá trẻ, con còn chưa lấy vợ nữa mà bắt con chết thì bất công wá. Cái ý nghĩ này cứ lảng vảng trong đầu tôi khiến tôi bản thân đã thấy lạnh bên ngoài nay còn lạnh luôn cả sống lưng.
Ban đầu, ba chở tôi đến bệnh viện Triều An bởi vì tôi dại dột mua bảo hiểm ở đó cho gần. Vô phòng cấp cứu, bác sĩ cho tôi nằm một đống trên giường, bắt mẹ tôi đóng trước 3 triệu nó mới chịu khám (có bảo hiềm rùi đó nha). Đã vậy còn bảo thanh toán trước tiền phòng giá rẻ mạt nhất là 350k/ ngày (bảo hiểm chỉ trả 7k/ngaỳ. Chưa thấy cái bệnh viện nào KHỐN NẠN như cái bệnh viện này. Tiền ko có, nên tôi quyết định đi qua Bệnh Viện Nguyễn Trãi ở tuốt ngoài quận 5. Trước khi đi bọn Triều An còn vòi tôi thêm 80k tiền khám nữa mặc dù bọn chúng để tôi nằm một đống đó chứ có khám cóc khô j đâu ?
Qua bên Nguyễn Trãi hoàn toàn khác, chưa phải đóng tiền j cả, các bác sĩ đưa tôi vào phòng cấp cứu, đo nhiệt, đo huyết áp, đo điện tim, khám, thử máu, vô thuốc, vô nước biển đủ thứ trên trời dưới đất… Rùi sau đó tôi được cô hộ lý đưa lên khu nội nhiễm toạ lạc trên tầng 3 dãy nhà A. Bác sĩ đến khám rùi cho tpôi vô thêm hai chai nước biển nữa. Công nhận bác sĩ ở đây mát tay, mặc dù tôi vẫn nằm liệt giường nhưng thấy khá hơn hẳn. Dú đi ko có bảo hiểm mà viện phí mà tôi trả chỉ 500k, tiền phòng là 70k/ngày. Thế mới biết bọn Triều An nó chém không thương tiếc.
Tôi vào bữa t2 và ra viện tối thứ 5. Tính ra thì cũng khoảng là 4 ngày. 4 ngày này chán lắm các bạn ạh. Nằm trên giường, không ai nói chuyện, mà người thì lúc mệt lúc khoẻ. Đúng là nản thiệt. Không máy tính, không sách, không truyện (có nhưng tui ko đọc được vì nhức đầu wá, mắt mở ko lên) chỉ có cái điện thoại làm bạn, mở lên nghe money money của ABBA hay là smile của Arvil, còn không thì mở VOV5 lên nghe nó sổ tiếng Anh, Pháp, Hoa Thái, từa lưa. Nhức đầu thêm.
Mỗi khi buồn thì nhìn lên chai nước biển, tự hỏi sao mà nó lại chảy được, sao lại điều chỉnh chảy nhanh chậm được, sao có chai thì bị móp có chai không, sao có khi nước biển ko xuống mà máu mình lại chạy ngược lên… rùi nằm đó ngẫm nghĩ, dùng định luật Boyle Marriote, định luật bình thông nhau, bình chứa chân không để giải thix. Đúng là dân vật lý nằm viện có khác!
Suốt thời gian nằm viện tôi cảm nhận được tình thương của mom, phải nói tối hum thứ 3, tôi đã sốt đi sốt lại mấy lần, mom không ngủ tối đó, bà lấykhăn nóng đắp rùi thay, thay rồi đắp cho tối suốt đêm…Đây là kỷ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Thật là xúc động !
Một cảm giác khác là: chán chán chán. Đúng là cái cảm giác cô độc ko ai nói chuyện đó thật là dễ làm người ta nản. Nhưng rồi cái cảm giác đó cũng qua đi khi mà cô ấy gọi cho tôi vào t4. Thực ra là tối t3, nhưng vì tối mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không biết nên ko trả lời cô ấy được. Tôi cũng không muốn cho cô ấy biết vì cô ấy sắp phải thì Toeic.
Được mom chăm sóc, được ủng hộ tinh thần, bác sĩ mát tay, thuốc tốt… tôi nhanh khoẻ lại. Có một yếu tố quan trọng không kém nữa là do cô y tá. Hìhì. Phải gọi là chị ya tá, nhìn cũng xinh (mặt dù chỉ che khẩu trang suốt), giọng nói nghe hiền, dễ thương lắm… tên gì ta, hình như là Ngọc Giàu thì phải, làm wen biết được chị ấy học y khoa Phạm Ngọc Thạch ra, được ba năm, hơn tôi chừng 7,8 tuổi chứ nhiêu. Nhìn hơi giống pạn Hương ở đại học An Giang.
Còn một điều nữa, lúc tôi nằm viện, có đoàn làm phim VTV vô chỗ tôi way phin. Chả nhớ tựa phim là j nữa, có Lý Hải đóng nèh, Trinh Trinh nàh, bà Phương Dung nèh, bà Kiều Mai Lý nèh… Nhìn ông nội Lý Hải già khắn, ốm nhách thấy gúm. Đòan làm phim hình như quay tới 11h đêm lun đó. Tại có mấy cảnh àh, mà nó cứ way đi way lại miết nên mới tốn thời gian… Cũng zui lắm, có cái cảnh pà Phương Dung nằm trên cáng, trùm cái khăn lại giả chết, bà Kiều Mai Lý rượt theo khóc um sùm… cái cảnh đó làm đi lam2 lại cả chục lần, công nhận làm phim cũng khó thiệt đó…
 Đó là toàn bộ kì nghĩ dưỡng trong bệnh viện của tôi. Ước gì sau khi xong hết mọi việc, năm sau tôi lại dành một tuần vào đó nằm, khu A3, phòng 53 (tại chỉ có toạ độ này thì mới chắc chắn là được chị y tá chăm sóc) hehehe. Nói jỡn jậy chứ ai lại mong vào bệnh viện bao giờ. Thui wên đi, tập trung vào cái Hkcuối cùng này đi và còn chuẩn bị hướng tới đại hội 15/9 nữa. hề!

2 nhận xét:

  1. cô ấy gọi là cô nào mày ??? ;;) herher cô y tá có facebook ko :)) cho t coi hình với =)) hehe
    Phuoc Vo

    Trả lờiXóa
  2. Nghe khổ thật thầy ạ.

    Trả lờiXóa